Tôi 33 tuổi, sau 3 năm chung sống quyết định ly hôn vì không đạt được mục đích hôn nhân như mong muốn, đang một mình nuôi con gái nhỏ 3 tuổi. Công việc của tôi thuộc về giới văn phòng với thu nhập vừa phải, có thể đủ sống nếu biết liệu cơm gắp mắm. Cuộc sống mẹ con tôi cứ trôi qua bình lặng nếu anh không chủ động muốn bước vào. Cách đây hai năm, trong một lần liên hoan, anh trong cơn say đã ôm chầm rồi hôn tôi một cách cuồng nhiệt.
Quá bất ngờ, bối rối lẫn hoảng sợ, tôi đẩy anh ra và bỏ chạy về nhà trong sự nuối tiếc chưa kịp cho anh một bạt tai. Những ngày sau đó, tôi né tránh và đôi khi có ý nghĩ bỏ việc nhưng anh mời tôi vào phòng họp và xin lỗi. Cộng thêm một phần là thường ngày trong công việc, anh cương nghị, uy tín và có lòng hảo tâm, thường làm thiện giúp đỡ công nhân viên nên trong tôi có phần ngưỡng mộ lẫn kính trọng. Tôi chấp nhận lời xin lỗi, ở lại làm việc nhưng sau đó né tránh tiếp xúc.
Từ đó, anh hay nhắn tin hỏi thăm ngoài giờ làm việc, ban đầu là về công việc sau đó về gia đình, con cái hay mọi thứ trong cuộc sống. Rồi chúng tôi hẹn hò, vượt quá giới hạn như thế nào cũng không nhận ra nữa, chỉ biết điều đó đến thật tự nhiên. Thời gian đầu, mọi thứ nhẹ nhàng, tôi chẳng đỏi hỏi tiền bạc hay bắt anh phải bỏ vợ và cho tôi được danh chính ngôn thuận. Chính anh cũng hài lòng và an tâm khi tôi không có ý đòi hỏi tiến xa hơn. Xin nói thêm, anh đã 50 tuổi, có vợ nhưng ly thân nhiều năm chứ không ly hôn vì con cái (theo tôi hiểu là như vậy). Anh sống một mình và chỉ cuối tuần mới về thăm nhà. Con của anh đã lớn, ngoan, rất thành đạt.
Cách đây gần một năm, anh quyết định thành lập thêm chi nhánh ở Tây Ninh. Thời gian đầu, chúng tôi hay cùng nhau về tỉnh, vì công việc thôi nhưng cách ăn uống, ở lại, cùng với sự quan tâm đến tôi lộ rõ nên mọi người cũng đoán già đoán non về mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi không quan tâm bởi đã ly hôn, còn anh thì mọi người biết đến như là người độc thân vậy. Mọi người từng làm việc cho anh mà tôi biết đều nhận xét anh đẹp, sang trọng, khôn ngoan và rất giỏi.
Anh rất khéo nói và biết cách thu hút thuyết phục đối phương, nhất là phụ nữ. Quen và yêu đương nhưng đối với tôi anh luôn là sếp, tôi chưa hề có cảm giác anh là người yêu thực sự. Bởi nói chuyện hay làm bất cứ thứ gì tôi cũng quen sự dè dặt của nhân viên với sếp mình rồi. Thêm nữa, anh giàu có, sang trọng và kỹ tính, ăn uống nhà hàng 5 sao nên chẳng phù hợp mấy với kiểu người thích quán ốc ven đường như tôi. Anh nói thương tôi ở cái tính ngoan hiền, lương thiện và hy vọng sau này không còn anh nữa thì tôi cũng không đối xử tệ với các con anh khi thừa hưởng được tài sản anh để lại.
Thú thật, con người ai không thích tiền, sự giàu có và sung sướng, chẳng hiểu sao tôi không mảy may nghỉ tới, chắc là tôi cảm nhận được sẽ chẳng có ngày đó đâu. Anh dùng điện thoại xong hay úp mặt điện thoại xuống, đôi khi tôi cũng nghi vấn nhưng sự kính nể làm tôi chẳng thể mở lời hỏi anh. Một hôm, đánh liều tôi mở điện thoại anh (lần đầu tiên sau mối quan hệ gần 2 năm), mọi thứ sụp đổ khi tận mắt tôi đọc được những tin nhắn sướt mướt tình cảm xưng hô “ông xã, bà xã” với cô bé mới ngoài 20, đang làm tổ trưởng ở chi nhánh tỉnh.
Tôi khóc nhiều và đòi chia tay, không nghĩ anh đối xử với mình như vậy. Trong công việc, tôi đã vì anh mà có thêm động lực làm ngày làm đêm, mọi cố gắng cũng chỉ để công việc công ty được thuận lợi. Anh đã quỳ xuống van xin tôi tha thứ. Bao nhiêu lần tôi muốn thôi việc, chấm dứt mối quan hệ này vì không muốn đau khổ và để cuộc đời mình trôi qua với một mối quan hệ không có cái kết rõ ràng, thì bấy nhiêu lần anh xin lỗi và mong tôi mở lòng cho cơ hội.
Ngày trước, theo kế hoạch, anh sẽ chuyển tôi về tỉnh để quản lý chi nhánh. Từ khi sự việc xảy ra, tôi vài lần thử nói muốn sống bên anh, muốn cùng anh làm việc ở tỉnh nhưng anh không trả lời và kiếm chuyện tắt điện thoại. Anh mua nhà ở tỉnh và muốn chuyển tổ của cô bé đó về nhà làm vì xưởng hẹp không đủ chỗ. Anh cũng ở tỉnh nhiều hơn, có khi cả nửa tháng mới về, 2-3 ngày lại đi. Trong tôi bây giờ không còn niềm tin, làm việc mà suốt ngày cứ nghĩ tới chuyện cô bé đó đi làm sớm, ở lại trễ một mình sau giờ làm tại nhà anh. Tôi nhớ tới cảnh cô ta ngồi ôm tay, dựa đầu vào vai anh suốt buổi trong một lần đi karaoke tập thể, vậy mà anh chẳng mảy may phản ứng giữ khoảng cách chừng mực khi mối quan hệ còn là “chú, cháu”, rồi nghĩ tới việc anh đưa cô ta đi ăn uống nơi sang trọng và làm những điều như anh đã và đang làm với tôi. Còn chuyện mỗi ngày hai người thường xuyên gọi điện cho nhau khi anh về thành phố, tôi chẳng còn muốn điều gì nữa.
Chuyện giữa họ, mọi nhân viên trong xưởng đều nghi ngờ bàn tán. Tôi không còn tôn trọng và ngưỡng mộ anh, thay vào đó là sự ác cảm, coi thường. Mọi điều tốt đẹp anh nói ra với tôi, thật chẳng thể nào tin được nữa. Có lẽ tôi cũng có phần lỗi khi không cứng rắn, dứt khoát trong quyết định bản thân mới để sự việc ngày càng kéo dài mệt mỏi. Trong một lần, khi anh đang ở tỉnh, tôi nhắn tin muốn chấm dứt và nói rõ cảm giác mình bị lợi dụng về cả tình cảm lẫn công sức lao động, rằng anh chỉ yêu tiền và công việc đẻ ra tiền của anh, rằng anh phản bội tôi. Tôi nhận được trả lời: Đừng đặt sự ghen tuông do sự ngu dại của người phụ nữ tầng lớp thấp, bình dân vào cuộc sống.
Thật sự buồn và tự ái, tôi không còn muốn bước chung đường với anh nữa, mặc dù ngay sau đó anh xin lỗi nhiều lần. Từ đó, tôi không muốn bước lên chiếc xe sang đi ăn đây đó cùng anh bởi trong tâm cảm thấy lạc lõng vô cùng. Một tuần nay, vì không muốn tiếp tục bài chia tay và năn nỉ, gây mệt mỏi cho cả hai nên ngoài công việc ban ngày, buổi tối tôi không trả lời tin nhắn nữa. Anh tỏ ra như phát điên lên vì không biết chuyện gì đang xảy ra giữa chúng tôi, không biết đó là vở kịch của một người khôn khéo hay thật tâm anh nữa. Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên, tôi không còn lòng tin và rất mệt mỏi khi cuộc sống bế tắc và phải đối diện với sự hoài nghi rồi.
Nguồn tin: https://giadinhonline.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn